Có người muốn viết Blog vì thấy người ta kiếm được tiền từ Blog. Và cũng có rất nhiều người muốn viết Blog vì muốn kiếm một trải nghiệm khác để làm cho cuộc sống mình thêm thú vị hơn.
Nhưng rồi khi đặt bút viết hay bắt đầu gõ bàn phìm thì tự dưng ý tưởng đó nó chỉ có giới hạn ít ỏi và khô khan chút thôi. Đấy là chuyện bình thường các bạn ạ. Tôi cũng như các bạn, cũng bao lần như vậy. Viết được nửa bài rồi lại dừng lại. Rồi tôi lại tiếp tục viết vào một ngày hôm sau. Cuối cùng thì tôi vẫn hoàn thành một bài viết.
Tôi hơn rất nhiều người không viết nổi một bài viết đó là tôi dám đặt bút hay gõ bàn phím để viết những chữ đầu tiền trên trang Blog của mình. Đó là một điều khác biệt rất đơn giản mà ít người nhận ra đó các bạn.
Một điểm mà tôi nhận thấy từ chính bản thân mình đó là góc nhìn mình nữa các bạn ạ. Tôi gắn bó được với Blog là vì tôi bắt đầu thay đổi từ góc nhìn từ chính bản thân mình. Trước đây tôi sống khép mình, tôi ngại chia sẻ, tôi sợ người khác đánh giá về mình, tôi sợ nói ra tiếng nói thật sự của mình, tôi sợ mất thời gian, tôi sợ làm vô ích...
Rất rất nhiều nỗi sợ đang bao quanh tôi. Những nỗi sợ này nó kìm hãm tôi không phải chỉ viết Blog mà kìm hãm trong tất cả mọi sự thăng tiến trong công việc, thăng tiến trong phát triển kiến thức...
Tôi nhìn lại bản thân mình, tôi ngẫm lại bản thân mình một quá trình dài trước đó. Tôi đã rơi nước mắt vì thực sự mình đang đánh mất con người thật của mình. Mình không dám sống với chính con người thật của mình. Mình đã sai vô cùng khi để cho đồng tiền nó cuốn mình, Mình cũng đã sai vô cùng khi để cho xã hội định nghĩa bản thân mình.
Tôi mong những chia sẻ thực tâm này của mình sẽ đánh thức các bạn thay đổi một góc nhìn mới. Chỉ có góc nhìn mới thì sẽ làm cho mọi ý tưởng được bật ra được. Điều căn bản nhất chính là thay đổi bản thân mình.
( Viết blog cũng như kể chuyện với bạn thân: Dám bắt đầu và ý tưởng sẽ đến)
Rồi tiếp tục chúng ta sẽ đến với những ý tưởng trong một Blog các bạn nhé.
Đây là những trải nghiệm thực tế của tôi trong quá trình mà tôi viết. Vì vậy mà các bạn tham khảo cho vui thôi nhé.
1. Ý tưởng về bày tỏ cảm xúc của mình.
Hôm nay tôi có chuyện gì vui, hôm nay tôi có chuyện gì buồn, hôm nay có câu chuyện nào thú vị. Tôi sẽ chia sẻ cảm xúc và góc nhìn của mình trên Blog hoặc tôi có thể làm Postcast để tâm sự với mọi người. Những người đang đồng cảm với tôi. Đó là một cảm xúc thú vị khi tôi được nói, được viết ra những cảm xúc của mình. Cảm thấy thật dễ chịu các bạn ạ.
Chính bởi vậy mà Blog bây giờ như người bạn thân với tối đó các bạn.
2. Ý tưởng về chia sẻ câu chuyện trong quá khứ của mình.
Tôi biết ai cũng có rất nhiều câu chuyện để kể. Thường thì mình chỉ kể với những người bạn thân của mình thôi, đơn giản vì chắc chắn bạn thân thì giấu kín cho mình và không nói với ai.
Tất nhiên điều đó là đúng nhưng nếu câu chuyện đó có một bài học ý nghĩa rút ra thì sao?
Chẳng nhẽ mình có một bài học hay một kinh nghiệm hay từ câu chuyện của mình thì mình lại giữ khư khư trong mình. Như vậy bạn có thấy mình kém rộng lượng không?
Tôi nghĩ là bạn không phải như vậy? Chỉ là bạn không biết nói ra như thế nào thôi.
Vậy thì hãy bắt đầu viết những dòng chữ đầu tiên. Bạn cứ đặt mục tiêu nhỏ khi bắt đầu kể chuyện của mình thôi.
Mỗi câu chuyện bạn chỉ cần đặt 100 từ thôi. Vậy là quá tốt rồi. Nhưng bạn biết không, có một điều kì diệu là khi bạn viết thì mọi thứ sẽ được tuôn ra rất nhiều mà bạn không ngờ tới. Sức tưởng tượng của bạn sẽ trở nên phong phú hơn rất nhiều. Và bạn sẽ được 1000 từ, 2000 từ đấy. Ngoài ra những câu chuyện này sẽ dần dần được gọt rũa và chỉnh sửa thêm. Nó sẽ càng trở nên thú vị hơn.
3. Ý tưởng về giúp đỡ người khác.
Tôi biết bạn có nhiều kiến thức và kinh nghiệm mà. Tại sao bạn không sẵn sàng giúp đỡ người khác nhỉ?
Chẳng qua bạn không biết người đó cần gì mà giúp thôi. Nếu chờ người ta đến nhờ mình giúp thì tôi nghĩ là khó lắm bởi chẳng ai muốn nhờ cậy ai đâu. Đó là chuyện bình thường trong cuộc sống này rồi. Tâm lý là vậy mà.
Nhưng tại sao bạn lại không chủ động đi giúp người ta nhỉ. Chúng ta có quyền chủ động làm điều đó bằng kiến thức và kinh nghiệm của chúng ta mà.
Vậy bạn hãy tìm những nỗi đau khổ, những khó khăn mà người khác đang cần bạn giúp. Hãy giang tay rộng mở và chia sẻ kiến thức của mình cho họ. Bạn sẽ có thêm những người bạn chân thành đấy.
Người ta chỉ nhớ và cảm mến bạn khi bạn giúp người ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Đó không chỉ là sự cảm ơn mà đó là cả một tấm lòng chân thành của họ. Đấy là những người ủng hộ mình hết mình đó các bạn.
Tôi thấm thía câu nói này: Số lượng người ủng hộ bạn sẽ cho tôi biết giá trị thành công của bạn.
Vậy nên hãy giúp đỡ hết mình các bạn nhé. Chỉ cần bạn muốn giúp thì bạn sẽ tìm ra nỗi đau khổ và khó khăn của họ. Hãy tìm, hãy tìm nó các bạn nhé.
4. Ý tưởng về chia sẻ cảm xúc của mình
Tại sao tôi biết mà tôi lại không nói ra. Bởi tôi sợ người ta bảo mình khoe khoang. Ồ tại sao bạn lại nghĩ người ta bảo mình khoe khoang??? Bởi vì tôi nghĩ vậy thôi...
Rõ ràng là chúng ta sợ người ta nói về mình hơn là sợ mình kém cỏi. Tôi thấu hiểu điều này vì xã hội này đã xuất hiện quá nhiều điều đó làm cho bạn sợ.
Nhưng góc nhìn khác sẽ làm cho bạn quên đi điều đó. Tôi chia sẻ hiểu biết của tôi để giúp tôi giỏi hơn. Tôi vì bản thân tôi trước đấy. Tôi chắc chắn rằng khi viết ra các bạn sẽ thấy mình bị hổng, bị thiếu sót rất nhiều. Các bạn cứ tưởng mình giỏi, mình biết rồi nhưng thực tế đó chỉ là kiến thức chung chung thôi. Đừng quá tự tin vào bản thân mình như vậy.
Bạn dám viết ra để cầu thị và học hỏi thì đó mới là người được kính nể. Cả xã hội sẽ dạy lại bạn một cách vô điều kiện. Tôi thật biết ơn mọi người vì đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều mà tôi không bao giờ nhìn thấy. Mọi người đã chỉ cho tôi những thứ mà tôi không biết, mọi người đã gợi ý cho tôi những câu hỏi mà tôi cần phải giải đáp, mọi người đã chỉ cho những điểm yếu của tôi mà tôi lâu nay đâu có biết.
Tôi đã có cơ hội sửa đổi và bồi đắp cho kiến thức của mình. Tôi trưởng thành hơn vì tôi đã học được nhiều thứ từ mọi người.
Vậy đó việc viết hay không là tùy ở bạn. Giữ kiến thức và hiểu biết trong mình chỉ là một cái ao tù thôi !!!
( Hãy bắt đầu blog bằng câu chuyện của chính mình)
Kết luận:
Bài viết này cũng là một trong số những ý tưởng trên. Tôi viết ra bởi cảm xúc sáng nay rất vui và cũng bởi tôi muốn chia sẻ lại cho các bạn những kinh nghiệm của tôi khi viết Blog. Tôi thấy 1h đồng hồ này có ý nghĩa và đem lại cho tôi cảm xúc thật hạnh phúc.
Hãy sống với đam mê thật sự của mình. Hãy sống với con người thật của mình.
Chúc các bạn một ngày mới thật hạnh phúc!
Nguồn: Theo Trịnh Công Hòa - Admin Blog tiencuatoi.vn